Hồ Quang Hiếu là một ca sĩ trẻ với ngoại hình ưa nhìn cùng với chất giọng baritone đẹp, ấm phù hợp với các ca khúc ballad nhẹ nhàng. Qua sự thành công của các bài hát như “Con bướm xuân”, “Không cảm xúc”, hình ảnh của anh càng lan rộng trong giới trẻ. Và một trong những bài hát nổi bật nhất của Hồ Quang Hiếu là “Đổi thay” với câu hát gây ấn tượng “Bàn tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời“.
Lời bài hát Đổi Thay của ca sĩ Hồ Quang Hiếu.
Những câu nói yêu đã không còn nhiều tha thiết
Những ánh mắt trao nhau sao không như lúc đầu
Có lẽ ta đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc
Mà giờ đây trong tim em đã quên dần đi
Nếu anh cố giữ lấy những hoài niệm khi ấy
Nếu anh cố giữ em mãi bên anh
Chúng ta không thể nào trốn tránh mãi trong ký ức
Vì dường như hôm nay mọi thứ đã đổi thay
Vòng tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời
Dù nắm tay nhưng cảm giác không phải ngày xưa
Đã từng yêu, đã từng nhớ, đã từng mơ mộng
Về một ngày bên nhau mãi mãi
Thì thôi hãy đi tiếp con đường em chọn
Và đừng quên anh nhé, anh vẫn ở đây
Vẫn là anh như ngày xưa, em từng rất yêu phải không em
Nếu anh cố giữ lấy những hoài niệm khi ấy
Và nếu anh cố giữ em quay về đây
Cũng không thể nào níu giữ lấy một vòng tay
Vì trái tim em nay đã đổi thay
Vòng tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời
Dù nắm tay nhưng cảm giác không phải ngày xưa
Đã từng yêu, đã từng nhớ, đã từng mơ mộng
Về một ngày bên nhau mãi mãi
Thì thôi hãy đi tiếp con đường em chọn
Và đừng quên anh nhé, anh vẫn ở đây
Vẫn là anh như ngày xưa, em từng rất yêu phải không em
Vòng tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời
Dù nắm tay nhưng cảm giác không phải ngày xưa
Đã từng yêu, đã từng nhớ, đã từng mơ mộng
Về một ngày bên nhau mãi mãi
Thì thôi hãy đi tiếp con đường em chọn
Và đừng quên anh nhé, anh vẫn ở đây
Vẫn là anh như ngày xưa, em từng rất yêu phải không em
Bàn tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời đôi ta có với nhau
Hôm nay trời lại đổ cơn mưa, anh lại nhớ những tháng ngày bên em… Đã bao lần anh dặn bản thân tất cả ta có với nhau chỉ còn là kỷ niệm xa vời, những ký ức vỡ vụn trong tâm trí anh. Tất cả những thứ xa vời ấy nhưng bàn tay anh lại cố ôm lấy. Cũng giống như cách anh cố gắng ôm lấy em.
Anh biết mình không thể mãi trốn tránh trong quá khứ bởi dường như hôm nay mọi thứ đã đổi thay. Ngày em ra đi và có niềm vui bên người khác, anh không đủ can đảm để luôn chúc em hạnh phúc. Anh càng không đủ can đảm để nói rằng anh vui vì nhìn thấy em hạnh phúc. Đó chính là những lời nói dối chỉ khiến lòng hai ta quặn đau hơn.
Thành phố này rộng lớn đến mức khi yếu đuối ta biết dựa vào ai đây? Những tháng ngày anh và em có nhau đã không còn. Liệu người kia có đủ vững chãi để em tựa đầu vào những khi em mệt mỏi? Anh tự hỏi những câu hỏi ngô nghê như thế khi không còn là chỗ dựa cho em. Khi em bỏ đi rồi, lòng anh chẳng còn hy vọng, niềm tin giữa đôi ta dường như trống không.
Anh rất muốn giận em ngay lúc ban đầu, nhưng điều đó lại không thể. Anh cố gắng lừa dối bản thân rằng điều này cũng sẽ như bao lần khác, rồi cuối cùng em cũng sẽ trở về bên anh. Nhưng không… mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.
Tất cả chỉ là sự cố gắng của đôi bàn tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời
Dẫu biết rằng như nắm lấy gió trong bàn tay
Dẫu biết rằng như ôm lấy mây trong lồng ngực
Như kẻ dại anh mải mê chạy bắt lấy
Cuốn đi rồi những kỷ niệm đã rời xa.
Anh như kẻ khờ dại chỉ biết nghĩ đến em
Anh như người điên yêu khi không tìm được ý nghĩa nào khác
Họ nói rằng bản thân anh cần được cứu rỗi
Nhưng mấy ai thấu hiểu được em là sự cứu chuộc của đời anh!
Ngày hôm ấy anh chỉ muốn cầm chặt lấy tay em, rồi đôi ta sẽ chạy đi. Sẽ lại cùng nhau. Nhưng anh đã là người nhìn em rời xa vòng tay anh, anh đã không thể làm gì. Anh đã vô dụng như thế.
Trong anh khi này chỉ là sự tiếc nuối. Tiếc nuối vì con người anh không thể bảo vệ cho điều anh yêu. Em bảo rằng đừng lo lắng vì cuộc sống này còn dài và rằng rồi anh sẽ hạnh phúc. Nhưng em ơi mấy ai hiểu được em chính là niềm hạnh phúc duy nhất anh có.
Anh cố với lấy em như bàn tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời. Vừa mông lung vừa không thể nào. Sự dằn vặt này khi nào mới thôi dày vò tâm can anh?
Em bảo rằng anh phải đứng lên và rằng đừng tự hành hạ bản thân mình. Nhưng em ơi… anh là con người yếu đuối như thế đó. Họ nói rằng đàn ông không thể khóc, không thể bi luỵ. Anh nói rằng họ chưa từng yêu. Nhưng anh vẫn thấy bản thân mình thật thảm hại.
Hãy để bàn tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời một lần rồi anh sẽ tốt hơn
Nắm giữ lấy điều mông lung như kỷ niệm chính là sự đau khổ. Nhưng hãy để anh được chìm đắm trong sự đau khổ này, hãy để một thằng con trai cũng có lúc yếu đuối và buồn bã như thế. Ngay khoảnh khắc anh thấy mình như chết đi lại là cảm giác được sống nhất. Dù sự sống ấy chỉ là cảm giác bởi những kỷ niệm xa vời.
Thôi thì cứ để mọi thứ như vậy, hãy cho anh trở nên thảm hại ngay lúc này để rồi biết đâu khi bình minh lên sớm mai anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Để anh được đối diện với vấn đề theo cách này, để anh được giải toả. Sau hôm nay thôi rồi anh sẽ cất gọn mọi thứ vào chiếc hộp quá khứ. Anh hứa rằng khi bình minh bắt đầu rọi vào khung cửa kia, công tắc nỗi nhớ về em sẽ được gạt xuống. Vậy là mọi thứ kết thúc…
Nhưng trước hết, hãy cứ để bàn tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời này. Để một lần cuối anh được ôm lấy em.